ĐÊM TRỞ VỀ

Tác Giả: Xuân Quỳnh

Một nhành cây đập khẽ vào cửa sổ

Một nhành cây ướt đẫm mưa rào

Đêm bên bờ biển, cát và sao

Gian nhà trọ, ngọn đèn vàng bé nhỏ


Đêm đầu tiên tôi trở về quê cũ

Chưa thấy mặt người thân, chưa gặp được xóm làng

Chỉ ánh sao, mùi cỏ cháy hun thuyền

Một nhành cây đập khẽ vào cửa sổ


Có thể là ngọn gió

Lá rào rào nước rơi

Hay một cánh chim bay

Thuỷ triều lớn đang ngập tràn khắp bãi

Những tảng đá vôi trắng tinh như muối

Những tảng đá xanh lấp lánh rong mềm

Tôi mở cửa ra vườn

Bốn bề xào xạc

Từ cành thấp lên cành cao

Từ cây này sang cây khác

Tiếng thì thầm lan mãi đến xa xôi

Có lẽ nào cây đã nhận ra tôi?

Chân tôi bước trên đất và trên cỏ

Tôi nghe tiếng chim đêm, tôi chạm vào tảng đá

Lòng bỗng xạc xào run rẩy như cây

Trời sáng mau đi cho tôi gặp mặt người

Hai mươi năm hai mươi năm mong nhớ

Hai mươi năm tôi mới có một khung cửa sổ

Để mở ra là gặp quê nhà


Ôi mùi thơm của những bông hoa

Những nhành cây hiền dịu

Những nhành cây như bàn tay trìu mến

Của quê nhà đang ngả xuống vai tôi

Nước mắt hoà với giọt mưa vui

Gà gáy sáng, vòm xanh nắng dậy!


Đà Nẵng, 1975

Nguồn: Xuân Quỳnh, Lời ru trên mặt đất, NXB Tác phẩm mới,

1978